Mình thích gió! Thích cái cảm giác đứng lặng trên con đường vắng, nghe gió luồn nhẹ qua mái tóc, cảm nhận từng cơn gió hôn lướt qua đôi má nóng bừng.
Ngày xưa, cứ mỗi khi hè đến, chỉ thích gió thật to, gió to để thổi tung mái tóc xõa dài, gió to để thổi bay những giọt mồ hôi vương trên trán mẹ và gió to để đưa những cánh diều bay cao, bay xa...
Lớn, mình vẫn cứ thích gió, và mình nhận ra, ở mỗi mùa, gió lại có những tính cách riêng, rất hay, rất lạ, rất đáng yêu.
Này nhé, gió của mùa xuân lúc nào cũng căng tràn nhựa sống, gió đùa nghịch trên những chồi xanh mơn mởn, gió chạy tung tăng từ giọt sương này sang giọt sương khác, và gió hân hoan với niềm vui năm mới, gió ngập tràn hạnh phúc với không khí của đêm giao thừa, gió ngây ngô với nụ cười của các em nhỏ khi nhận được lì xì, gió lặng yên trong cái nhìn trìu mến của bà khi nhìn con cháu sum vầy... để rồi lại vui ngay với những lễ hội mùa xuân...
Mùa hè, gió trở nên tươi vui, nhí nhảnh, gió đùa nghịch tung tăng trên những cánh đồng lúa, thổi bay những cánh hoa bồ công anh. Gió đem hương lúa, hương trái cây thơm lành bay đi khắp các nẻo đường ngõ xóm. Và em yêu gió mùa hè vào những hôm trăng sáng, những hôm mất điện, mọi người lại trải chiếu ra hè, người lớn thì ngồi nói chuyện làm ăn, trẻ con thì ngồi túm tụm lại kể truyện ma cho nhau nghe, thỉnh thoảng lại rú lên ầm ĩ. Bị người lớn quát, lại ngồi im, rúc rích cười với nhau... và gió như cũng cười, lại càng thổi to hơn, khiến cho tiếng cười trẻ thơ cũng theo đó mà lớn lên.
Mùa thu, gió trải dài trên những con đường ngập nắng. Gió cũng như lặng lẽ hơn, không còn tinh nghịch như gió mùa hè nữa, chỉ khe khẽ xuất hiện cùng với những màn sương sớm, khẽ thổi nhẹ hương ổi thơm mát lan tỏa trong khắp các ngõ ngách. Mùa thu, còn gì tuyệt vời hơn khi đi trên con đương ngập tràn lá vàng, bước đi thật khẽ, thật khẽ, để có thể nghe thấy tiếng là xào xạc dưới chân, cảm nhận những cơn gió nhè nhè khẽ lăn trên má... Và lòng người cứ theo cái nhẹ nhàng ấy mà chín chắn hơn, trưởng thành hơn...
Mùa đông, gió mang đến cho người ta không khí lạnh, đó là cái rét buốt, cái lạnh giá, nhưng chính cái lạnh đó, khiến cho con người ta trở nên yêu gió và mùa đông hơn bao giờ hết. Gió mùa đông lạnh, để ta thấy ấm áp hơn mỗi khi được cầm tay ai đó, để ta như hạnh phúc hơn khi nằm trọn trong một vòng tay, và như rạo rực hơn trong những cái nhìn say đắm...
Gió mùa đông còn mang đến cho ta không khí của những ngày cuối năm, mang lại cho ta những cái nhìn lại, nhìn về một năm qua, về những gì đã đạt được, và những gì còn dang dở, để rồi, lại ngồi vạch ra những kế hoạch mới, để năm sau thực hiện.
Gió là thế đây, bạn cứ thử cảm nhận mà xem, sẽ thấy gió cũng giống chúng ta vậy, cũng có tâm hồn, cũng có cảm xúc, và gió cũng sẽ luôn yêu quý bạn, như chúng ta yêu quý gió vậy.
Trời hôm nay thật đẹp, có một chút gió nhẹ, một chút nắng, một chút lạnh, khiến cho lòng người cũng thấy bình yên hơn...